Dạo gần đây mình bắt đầu có suy nghĩ cuộc sống này trao gửi mỗi người một lộ trình học riêng biệt. Bài học mỗi cá nhân trải nghiệm có thể khác nhau, hoặc nếu cùng nội dung học nhưng thời điểm bài học ấy xuất hiện trong cuộc đời mỗi người khác nhau. Có người vốn dĩ một cách rất tự nhiên, họ đã có thể biết cách tận hưởng khoảnh khắc khác nhau trong dòng chảy cuộc sống, nhưng với mình, tính kỷ luật lại là nguyên tắc sống nội tại của bản thân.
Mình quen làm việc có kế hoạch rõ ràng, sẵn sàng hy sinh nhiều thời gian và sức lực hơn bình thường để đạt mục tiêu mà mình tin là ý nghĩa. Với mình, căng thẳng từng là điều hiển nhiên nếu muốn thành công. Nhưng qua thời gian, mình nhận ra kỷ luật quá mức có thể dẫn đến kiệt sức. Thành công đạt được trong áp lực đôi khi không mang lại cảm giác trọn vẹn.
Mình đã nghiệm ra rằng, thay vì căng thẳng, mình có thể mang niềm vui vào hành trình của mình. Điều này không có nghĩa là từ bỏ kỷ luật mà là cân bằng giữa làm việc chăm chỉ và tận hưởng những khoảnh khắc hiện tại. Bằng cách tìm niềm vui trong từng bước đi, mình tìm ra một công thức để biến hành trình chinh phục ước mơ của mình trở nên nhẹ nhàng và bền vững hơn.
Tìm niềm vui trong nhảy múa và điều đơn giản hàng ngày không chỉ giúp mình giảm áp lực mà còn giúp mình sáng tạo hơn, và cảm thấy cuộc sống của bản thân có ý nghĩa hơn. Thành công vốn dĩ không chỉ là đích đến mà còn là hành trình đáng nhớ.