Không cần ai cho phép để thực hiện giấc mơ

Trong hành trình phát triển bản thân, mình nhận ra rằng bản thân không cần chờ sự cho phép của bất kỳ ai để thực hiện giấc mơ.

Trước đây mình hay chần chừ khi bắt đầu một dự án mới, thử trải nghiệm một điều gì mới. Mình e ngại rủi ro, sợ mình làm không tốt, sợ bị đánh giá. Những nỗi sợ này thành một rào cản vô hình, khiến mình phụ thuộc và khao khát sự đồng thuận từ người khác, như một nguồn an ủi và điểm tựa cho bản thân.

Nhưng hành trình đến với múa đã dạy cho mình một bài học quý giá. Khi niềm yêu thích đủ lớn, mình cảm thấy hạnh phúc mỗi khi được nhảy múa. Mình có thể nhảy trật nhịp, gương mặt ít biểu cảm, khả năng trình diễn không đủ tốt để vào đội hình múa chính thức, nhưng những điều này có thể ngăn mình không nhảy múa nữa không? Chắc chắn là không! Ngược lại, những điều này sẽ là động lực để mình cố gắng hoàn thiện hơn.

Với niềm đam mê đủ lớn, mình không cần phải xin phép để theo đuổi ước mơ của mình. Người duy nhất có thể thực sự quyết định hành động là chính bản thân mình.

Mình biết ơn môn nghệ thuật múa đã giúp mình thấm dần những bài học về phát triển bản thân một cách tự nhiên, để từ đó áp dụng vào công việc và cuộc sống cá nhân. 💗Một khi đã biết rõ con đường mình muốn đi, hãy cứ thế mà làm!💗

#thaivanchinam#thesharingtown#personaldevelopment

I’m a professional who loves dancing

Trong hành trình tìm hiểu bản thân, mình có cơ duyên được biết đến Gallup Strength Test để khám phá đâu là bộ tài năng nổi bật của riêng mình. Không bất ngờ lắm khi “Learning” là Top 1 trong danh sách bộ tài năng mà mình có. Mình thích học! Không những học chuyên môn mà còn học nhiều kỹ năng bổ trợ khác. Tuy nhiên, có 1 điều mà Gallup đã khai sáng cho mình là bất kỳ tài năng nào cũng có 2 thái cực – raw và mature. Khi tài năng mang tính còn thực hiện theo bản năng có thể tạm gọi là raw, cần phải rèn luyện gọt giũa mới có thể trở thành tài năng mature. Ở mức độ raw, sẽ có những điểm mù mà bản thân có thể không tự phát hiện được. Ví dụ, mình rất thích học, và điểm mù của việc học này là mình sa đà vào tận hưởng quá trình học mà không chú ý đến làm sao để tận dụng nguồn lực giới hạn mình đang có để đạt kết quả tối ưu nhất, thậm chí mình cứ thích theo đuổi một quá trình học lâu dài, có lớp lang trình tự bài bản, không quan tâm đến kết quả đầu ra lắm.

Điều này cũng chẳng là vấn đề to tát khi quỹ thời gian của mình khá dư giả. Tuy nhiên khi đến độ tuổi mà áp lực công việc ngày càng lớn buộc mình phải tính toán phân chia thời gian hợp lý để có thể hoàn thành công việc, và có thời gian cho bản thân, cho gia đình. Mình cần phải suy nghĩ phải tạo được kết quả gì trước khi dấn thân quỹ thời gian giới hạn cho việc học 1 điều gì đó. Học rồi có áp dụng và cho ra được sản phẩm gì không? Việc học múa giúp mình nghiệm ra được điều này một cách rất tự nhiên và dễ chịu. Trước kia học múa cũng không suy nghĩ gì đến việc quay video kết khóa, nhưng giờ mình xem việc quay video múa là thành phẩm ứng dụng cho thấy kết quả của việc học. Nếu không có video múa, chắc mình cũng chẳng nỗ lực để học thuộc bài, chuốt dáng từng động tác hoặc suy nghĩ làm sao để tương tác với camera tốt hơn, góc máy nào sẽ đẹp hơn để có 1 video chỉnh chu nhất có thể. Chỉ cần thấy video sau tiến bộ hơn video trước là mình đã đủ vui, là một achievement nhỏ nhỏ của bản thân trong hành trình thấu hiểu hơn về bản thân và gọt giũa tài năng của mình ngày càng rõ nét hơn.